I ♥ a7-family♥
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

I ♥ a7-family♥

Let's together build the forum, because we are one and you are a member of A7
 
Trang ChínhTrang Chính  Latest imagesLatest images  Tìm kiếmTìm kiếm  Đăng kýĐăng ký  Đăng Nhập  

 

 Cảm nằng tuổi học trò

Go down 
Tác giảThông điệp
a7_kute

a7_kute


Tổng số bài gửi : 97
Join date : 04/10/2011
Age : 25
Đến từ : a7 family-Dak Nong

Cảm nằng tuổi học trò Empty
Bài gửiTiêu đề: Cảm nằng tuổi học trò   Cảm nằng tuổi học trò I_icon_minitimeFri Oct 07, 2011 8:29 am

Ngồi chống cằm bên cạnh bàn. Vân vu vơ nghĩ lại những chuyện đã xảy ra vừa qua. Chợt rùng mình…….! Vân cảm thấy lòng mình như đã từng nén nhiều nỗi đau. Những nỗi đau đó tưởng chừng như chỉ mới xuất hiện gần đây, trong thời gian này! Vân vẫn mong chúng chỉ là những giấc mơ mà thôi! Thế mà!.........
Nhỏ Linh nhìn vân từ đầu tiết 2 tới giờ! Nó thấy Vân nằm úp mặt xuống bàn, không một chút động đậy, lâu lâu chỉ nghe Vân thở dài một tiếng, rồi lẩm bẩm những gì không rõ. Linh lo lắng quá, bèn quơ tay vỗ nhẹ vào vai Vân:
-Vân, Vân ơi! Mày sao vậy? sao cứ nói lảm nhảm một mình vậy? mày làm tao sợ ah nha!
Vân đang mơ màng, nghe tiếng gọi ý ới. nó giật mình, choàng tỉnh, ngóc cái đầu lên nhìn Linh, rồi như một phản xạ có điều kiện, nó đưa mắt nhìn lên bục giảng, thấy cô giáo Loan vẫn thao thao giảng bài. Hình như Vân đã cảm thấy yên tâm hơn khi không thấy sự chú ý của cô giáo, nó rảo mắt quanh lớp thì thấy bọn tổ 2 đang nói cười ầm ĩ, và bọn con trai tổ 6 đang đùa giỡn, tán dóc. Vân lại thở dài một tiếng! rồi lại gục mặt xuống bàn, dường như chẳng để ý đến gương mặt đang lo lắng của nhỏ Linh. Về phần nhỏ Linh, khi thấy bạn mình ngước mặt lên, nó đã nhận thấy rõ ràng nét mặt mệt mỏi của Vân. Gương mặt Vân lúc đó rất xanh xao, đôi má mũm mĩm ngày xưa giờ đã hõm lại, nhô lên hai gò má cao, góc cạnh. Hai hõm mắt thì xám xịt, thâm quầng như bị thiếu ngủ. Mi mắt thì chớp liên tục tỏ ra mệt mỏi. Linh nhận thấy Vân xuống nét hẳn, không như mọi khi, hay tươi cười, quậy phá. Hình như cảm thấy không ổn, Linh lại vỗ nhẹ vai Vân để đánh thức Vân, rồi khẽ nói :
-Vân! Mày tỉnh chưa? Tỉnh đi! Tao hỏi mày cái này???
Nhỏ Vân nghe bạn giục, ngước hai con mắt lên nhìn Linh hoi?
-gì mày?
-Hôm nay, mày sao vậy? có chuyện gì ah? Tao thấy mày xuống sắc ghê lắm! hay là mày bị bệnh ah?
Vân nghe Linh hỏi, liền nhắm nghiền mắt lại, úp mặt xuống bàn nói:
-Không có gì hết mày ơi! Mày quan tâm làm gì?
-Mày lạ nhỉ! Tao là bạn thân mày, tao không quan tâm mày thì quan tâm ai?
Nghe vậy, Vân lắp bắp:
-Thì chuyện nhà tao thui ah! Mày không cần biết đâu!
-Ơ con này! Mày hay nhỉ? Mày có chuyện gì buồn phải nói tao nghe chứ! Tao chia sẻ với mày, không vơi nhiều thì vơi ít! Mày không nói ra, giữ trong long riết mày khùng đó! Nói tao nghe đi! Ah …….. tao biết rồi hay là ba má mày cãi nhau nữa ah?
Vân gật đầu tỏ ý là đúng, rồi lại than:
-Ôi trời! thì chuyện đó chỉ là một phần thôi mày ơi!
Linh gằn giọng nói:
-Chứ chuyện gì nữa? mày nói đi! Mày không nói sao tao biết mà chia sẻ với mày! Cứ ấp úng hoài làm tao lo!
Vân ngẩng mặt lên tỏ vẻ biết lỗi, rồi ngồi bật hẳn dậy, chống cằm than:
-Thì ………thì chuyện của thằng Phước đó! Nó giận gia đình, bỏ nhà đi mấy ngày nay rồi, nó nghỉ học mấy bữa nay mày biết rồi còn gì!
Như hiểu chuyện, nhỏ Linh cũng chống cằm suy đoán mọi thứ!. Hồi trước tới giờ! Phước là người mà nhỏ Linh ngưỡng mộ nhất! Linh coi Phước như một người anh hai của mình vậy. vì Phước học rất giỏi, luôn hòa đồng, quan tâm bạn bè, lại rất được bạn bè yêu mến, và nhất là Phước là bạn trai của Vân, đứa bạn thân từ hồi cấp 2 của nó.
Từ hồi mới đặt chân vào lớp 10C, Vân và Linh rất ghét Phước. Tại nghe lũ bà tám trong lớp đồn thổi rằng Phước học rất giỏi, nhà lại giàu có, và rất đẹp trai nên được các bạn gái trong khối đặt cho cái biệt danh là HOT BOY, và cực kì chãnh, không bao giờ nói chuyện với bất kì đứa con gái nào trong trường cả!. Càng nghe nhiều lời đồn thổi về Phước hai đứa càng ghét chàng HOT BOY này cay đắng. Vân là đứa thẳng tính, lại dạn hơn nhỏ Linh, nên khi mỗi lần nghe bọn con gái trong lớp khen Phước là nó lại gắt lên và bác bỏ tất cả lời khen bằng những lời chê bai thậm tệ.
Có bữa trong giờ anh văn 10, cô giáo tổ chức trò chơi với các từ vựng và những câu hỏi tiếng anh cực cool(oh! Thú vị đây!). Cả lớp đều rất hăng hái và thích thú tham gia! Đến cuối cùng thì còn lại 2 tổ xuất sắc nhất của 2 dãy. Dãy bên phải là tổ của Vân và Linh, còn dãy bên trái là tổ của Phước. Hai bên đã tranh tài vô cùng quyết liệt nhưng bất phân thắng bại!. Cuối cùng, cô giáo phải nhờ cả lớp nhận xét xem tổ nào nói tiếng anh hay nhất, lưu loát nhất thì sẽ là tổ chiến thắng. Nhưng vì bọn trong lớp luôn dành ưu thế cho chàng HOT BOY của lớp, nên đã bầu chọn nhiệt liệt(thui! Thui! Thế là không được rồi!không công bằng nha!).
Sau giờ học đó, Vân cảm thấy tức tối vô cùng, Vân và Linh cùng xuống căn tin mua nước uống để xả cơn nóng giận. Vốn sẵn cái tính nóng, Vân vừa đi vừa ca cẩm cho Linh nghe về những cái cục tức mà Vân vừa nuốt không trôi. Nào là:” nhìn cái mặt của thằng đó là thấy ghét rồi, mặt con trai gì đâu mà cứ trắng bệch ra như người chết trôi vậy đó. Lại còn thêm cái môi mỏng dánh lúc nào cũng tía lia nịnh hót thầy cô. Mặt thì lúc nào cũng hất tít lên trời, đi đứng chẳng nhìn ai. Tao vái trời, bữa nào đang đi vô trường, cái mặt cứ hất lên kiểu đó, không chịu nhìn đường đi, vấp hột mít té quay đơ! Cho chừa cái tội cà chớn! lúc đó, chắc tao cười bể trường!hahahaha!”.
Vân cứ thao thao bất tuyệt như thế! Mà không hề để ý đến xung quanh. Chỉ có nhỏ Linh mới thấy cái tai hại đang đến đằng sau nhỏ Vân mà thôi! Nhỏ Linh cứ giơ ngón tay lên môi mấy lần(xùy!xùy!), chứ không dám cắt ngang cái điệp khúc bất tận của nhỏ bạn mình. Nhưng Linh đã không kịp thời ngăn chặn rồi vì chàng HOT BOY đang ở ngay sau lưng Vân,và đã nghe thấy tất cả những gì Vân nói xấu mình, chàng ta chỉ khẽ chạm lên vai Vân rồi nhỏ nhẹ:”ủa! tôi làm gì có lỗi với bạn ah?”(chết, chết dại quá!). Nhỏ Vân quay lại nhìn chừng chừng vào mắt chàng HOT BOY rồi gắt lên:”uh! Đấy! thì sao nào? Mày là cái quái gì mà tao không chửi mày được! mày đừng cứ tưởng trong trường này ai cũng thích mày là mày vênh mặt lên nghe chưa?..... chí ít thì….. thì trong trường này vẫn còn có 2 đứa ghét mày, nghe chưa? Cái thằng xấu mà chãnh.”(ghê chưa?đã bảo mà!đụng ổ kiến lửa rồi nha!). Vân cứ xa xả vào mặt Phước như thế! Mà Phước cứ trợn mắt lên nhìn,giận tím mặt mà không nói tiếng nào(bực rùi đó!tớ chưa lên tiếng đâu nhá!hãy đợi đấy!).
Chửi cho hả cơn giận xong Vân liền kéo tay nhỏ Linh đi về lớp. Miệng thì cứ thổi phù phù ngược lên lớp tóc mái trên trán cứ như là để thổi bớt cơn nóng ý!(chà!núi lửa bốc hơi kìa!). Nhỏ Linh cứ nhìn nó ngây ngô mà cảm thấy mắc cười kinh khủng mà không dám nói gì cả!(ủa! tại sao mình không có cái quyền nói ở đây nhỉ???).
Vài bữa sau đó, cuộc đụng độ giữa Phước và Vân đã được bọn bà tám đồn thổi khắp trường. Cái tên Vân lớp 10C càng ngày càng trở nên nổi tiếng!. Từ đó trở đi, mỗi bước chân của Vân và Linh đều được dõi theo. Vân luôn cảm thấy bực bội vì điều đó! Nó không ngừng kiếm chuyện với Phước, và rất nhiều cuộc chiến gay gắt đã diễn ra trong lớp(oh! Gay cấn đây!đúng là cuộc chiến giữa bọn con gái già chuyện).
Về phía Phước! cứ mỗi lần Vân gây chuyện chửi hay cằn nhằn(đúng là con gái…!) về mọi chuyện đồn thổi của hội bà tám thì anh chàng chỉ nhoẻn miệng cười thích thú rồi xoa xoa cái đầu cho qua chuyện”kiểu như: lẹ lẹ dùm tôi đi bà!cằn nhằn hoài!”. Cứ như thế, một năm trôi qua,dần dần rồi mọi chuyện cũng lắng xuống. Những cuộc nói chuyện giữa Phước và Vân cũng dần thân thiết hơn, và đã có những lần cười giỡn vui vẻ, làm cho bọn con gái trong khối ghen tị lắm nhưng chẳng làm gì được!. Và tình cảm của anh chàng và cô nàng đó cứ tiến dần, và anh chàng luôn đi sau quét dọn dư luận để cô nàng đó không còn bận tâm nữa!........................(ái chà! Galang đấy mà)
Thời gian trôi qua được hai mùa phượng rơi!(nhanh quá nhỉ???). Vân và Phước lúc bấy giờ đã trở thành những thiếu niên đứng đắn hơn rất nhiều và đã trưởng thành hơn trong xử sự mọi chuyện. Chàng HOT BOY ngày nào đã luôn muốn thổ lộ tình cảm của mình và mong được chấp nhận (chà chà!!! Lớn rùi đó nha!). Nhờ những lời quân sư nhiệt tình của nhỏ Linh, Phước tìm mọi cách để có thể tiếp cận nhỏ Vân ở những nơi thưa người, nhưng cái tính toe toét của nhỏ Vân thì không khi nào mà ngồi một mình cả!. Mỗi lần trống ra chơi vừa đánh thì nhỏ Vân đã ten ten chạy nhảy, đùa giỡn khắp nơi! Với lại hay lóc chóc, không bao giờ mà có thể nói chuyện một cách nghiêm túc được!. Phước buồn lắm! nhưng cái tính gấp gáp của con trai thì không kiềm lại được!(phải vậy chứ! Cưới vợ thì phải cưới liền tay! Không là thằng khác nó giật mất!).
Biết được nhỏ Vân hay qua bến đò để về nhà mỗi ngày! Phước chờ sẵn ở đầu cửa ngõ xuống bến đò, đợi nhỏ Vân!. Không ngoài mong đợi! từ xa xa Phước đã thấy thấp thoáng dáng nhỏ Vân đang ton ten trên chiếc xe đạp. Chờ Vân tới gần, Phước giang tay chặn đầu xe nhỏ Vân, cúi đầu:” chào tiểu thư!”. Giọng Phước trêu trêu đùa đùa:”nghe đồn tiểu thư hay về nhà qua bến đò này?”. Nhỏ Vân nghe hỏi vậy trợn tròn mắt, há hốc mồm tỏ vẻ ngạc nhiên:”ê! Hum nay ông bị bịnh hả? bị bất bình thường ah??? Có nóng sốt chỗ nào không? Mà cứ tiểu thư này, tiểu thư nọ làm tui rùng hết cả người đây này!”(trời ơi! Đương sự vẫn chưa hay biết gì kìa!). Nghe vậy,Phước nín thở, rồi lại hít một hơi thật sâu, vẻ mặt tỏ ra đau khổ thấy rõ!. Vân nhìn thấy rõ mồn một cái mặt đỏ chín như trái cà của Phước mà không nhịn nổi cười, nó bụm miệng nhưng hình như không nhịn nổi nữa, nó bật cười “hahahahaha” ngon lành mà không để ý đến ai cả!(hic hic, con gái gì mà chẳng ý tứ gì cả!). Thấy thái độ ngang nhiên đó của Vân, Phước gằn giọng gắt:”im! Im ngay! Tui chỉ muốn nói một câu thui nah! Có cho nói không thì bảo?”. Vân như hiểu phản ứng quá đà của mình, nó cúi đầu nhịn cười nói:”uhm! Nói gì thì nói nhanh đi nah! Cho tui còn về!”. Phước bước lại sát Vân, ghé vào tai Vân mà thỏ thẻ rằng:”tui thích Vân”. Chẳng cần biết rằng “đương sự” có nghe thấy không! Phước ba chân bốn cẳng leo lên xe, lướt mất tiêu, để lại vẻ mặt ngơ ngác của nhỏ bạn!.
Vân nghe câu nói thầm thì đó xong thì cứ đứng ngây người ra, tim đập chân run, chẳng buồn leo lên xe đạp về nữa!(trời! trời! đã cảm động đến thế rồi cơ ah? Đúng là con gái! Dễ mủi long thật!).
Vài bữa sau đó! Đúng như theo suy đoán của nhỏ Linh, Vân đã dần cảm kích được tấm lòng chân thật của Phước, Vân gật đầu cái rụp, chấp nhận tình cảm của Phước!. Đúng khi Vân chấp thuận cái danh là bạn gái của Phước, Phước mừng lắm! lúc nào cũng mơ màng, miệng nhoẻn cười thích thú.
Từ hồi nhỏ tới giờ, nhỏ Vân cứ như con trai ý. Cả phong cách ăn mặc cho tới tính cách, 75% là của con trai. Lại hay chơi chung với con trai. Ai cũng lầm tưởng rằng sau này nhỏ Vân không thể có bạn trai được, mà ai ngờ đâu???.......mọi chuyện lại khác! Và cũng chính cái tính bộp chộp, cà rởn mà cá tính đó làm anh chàng khó tính (cái kiểu rất ghét con gái ý!!!) mê tít thò lò!. Biết là vậy, nhưng từ lúc quen Phước, nhỏ Vân tỏ ra thay đổi hẳn! cứ như là con người khác ý!,theo nhận xét của nhỏ Linh thì nhỏ Vân nữ tính hơn, dịu dàng hơn, không còn cọc tính như trước nữa! lại không còn chửi bới lung tung nữa!(chà! Chà! Tình yêu làm con người ta thay đổi thế cơ ah???). Cũng như Vân, Phước cũng thay đổi rất nhiều! nhưng lại thay đổi theo chiều mũi tên đi xuống, ngược hướng với nhỏ Vân. Phải chăng? Khi thương yêu quá mù quáng thì nhận thức của con người ta cũng suy biến đi khá nhiều! cũng như khi tâm hồn con người bị bóng tối của sự ích kỉ che khuất, thì sẽ không nhận biết được đúng sai, hay việc gì nên và không nên nữa???.
Và Phước, dù là một chàng trai đầy thông minh cũng không thể tự vén nổi bức màn tối tăm trước mắt mình để bước ra ngoài ánh sáng được nữa!. Phước ngày càng bộc lộ bản chất gia trưởng của mình! Đó là bản tính không tránh khỏi của người con trai đầu trong gia đình. Phước tỏ ra đa nghi về mọi thứ, bất kể chuyện gì có dính dáng đến Vân, vì càng ngày Vân càng được bọn con trai để ý đến!. Phước bắt đầu đòi hỏi sự thay đổi cao hơn về phía Vân, khóa chặt tự do của cô nàng trong vòng tay mình. Phước ngăn cản tất cả những cuộc đùa giỡn, hay tán dóc cùng các bạn của Vân, và đặt nhiều vòng khóa trên người Vân về những thứ mà một đứa con gái như Vân đáng phải có!!! Ví như:” không được đeo những đồ trang sức lằng nhằng, không được tiếp xúc với những người con trai lạ, không được mặc đồ ngắn ra ngoài đường, và hàng loạt những điều kiện khó ưa, không chấp nhận được khác nữa……….”.
Lúc mới đầu thì Vân chỉ nghĩ đơn giản đó chỉ là ghen tuông vớ vẩn của con trai thôi, nên răm rắp nghe theo, không một lời phản đối để làm vừa lòng Phước. Nhưng dần dà về sau, Vân tỏ ra khó chịu hẳn, vì càng ngày Phước càng khó hiểu và khó khăn hơn!. Không chịu nổi! Vân lên tiếng cằn nhằn lại với Phước, nhưng chẳng ích gì! Phước vẫn tiếp tục những hành vi áp bức của mình. Đến mức không thể chịu nổi được nữa, tính cách nóng nảy được kìm nén bấy lâu nay của nhỏ Vân đã được mở khóa và sẵn sàng phun trào bất cứ lúc nào!. Và ngày đó đã đến không xa, vào cái ngày mà Phước thẳng tay tát vào má Vân vì Vân nhất quyết không nghe theo lời Phước nữa!, Vân ôm một bên má bầm tím của mình, trợn tròn đôi mắt ngước lên nhìn thẳng vào ánh mắt của Phước rồi quát lên:
-Mày đánh tao! Mày dám đánh tao ư??? Mày nghĩ mày là ai chứ? Mày là bạn trai tao hay mày là ba của tao? Mày nói đi!
Vân ngước mắt lên khiêu khích! Sẵn đang giận sôi máu vì chuyện Vân không chịu nghe lời mình, cộng thêm cái mặt hất lên khiêu khích kiểu đó, và còn những lời nói khó nghe. Không thể tha thứ được! Phước trừng trừng con mắt, giơ tay lên tính tát cho Vân thêm cái nữa mới bõ giận, nhưng không ngờ nhỏ Vân chụp được cánh tay Phước, tay kia lấn tới tát thẳng vào mặt Phước một cái bốp rất đau! Vân cảm thấy vậy vì bàn tay nó lúc này đang rất rát và nóng đỏ lên.
Nhận được một cái tát như trời giáng như thế, lòng tự tôn và tính tự ái của con trai không cho phép điều đó, như lửa thêm dầu, Phước dùng hai tay hất mạnh Vân vào sát tường đánh phịch!. Rồi dùng hai tay bóp chặt lấy cổ Vân khiến nhỏ ọ ẹ không thở được chỉ kịp thều thào:”mày biến đi! Biến khỏi cuộc đời tao! Bi…………iến!. Bọn con trai trong lớp, lúc đầu thấy vậy, chỉ tưởng là cãi nhau sơ sơ nên không ai dám can thiệp. Đến mức này, thấy tình hình trở nên kinh khủng quá! Bọn nó mới nhoi nhoi lên can, tụi nó xúm lại, đứa túm lấy tay, đứa túm lấy chân lôi ra xa!. Khi cái gương mặt tái mét vì nghẹt thở của Vân khuất xa dần trong mắt Phước, tự nhiên lòng anh ta nhói đau lên từng khúc ruột, trong lòng anh ta bây giờ tràn đầy mâu thuẫn, nửa muốn chạy lại ôm chặt lấy nhỏ Vân, rồi quỳ xuống xin lỗi và xin Vân bỏ qua mọi chuyện, nửa lại muốn bóp chết Vân vì hành động và lời nói đáng căm giận của nhỏ!. Cái giận hòa lẫn với cái đau đó cứ thấu dần đến tận xương tủy của chàng trai nóng tính đó!


Về Đầu Trang Go down
 
Cảm nằng tuổi học trò
Về Đầu Trang 
Trang 1 trong tổng số 1 trang
 Similar topics
-
» Ngày chia tay tuổi học trò
» Nắng mùa đông
» Nếu bạn lỡ " say nắng" dù đã có người yêu

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
I ♥ a7-family♥ :: Diễn đàn :: ♀♂♥ღஐ:._ (TeenStory) _.:ღஐ♥♀♂-
Chuyển đến